SỰ TÍCH VỀ HOA QUỲNH
Xa xưa
câu chuyện kể rằng
Có cô gái tuổi trăng rằm nết na
Nhà nghèo, Quỳnh sớm mất cha
Chị em giúp mẹ ở nhà bán xôi
Vừa xinh
đẹp, nết tuyệt vời
Nhiều chàng trai trẻ các nơi phải lòng
Hoàn cảnh họ cũng long đong
Cơi trầu ăn hỏi chẳng mong có mà
Chàng
tên Giao tính thật thà
Nho sinh lịch lãm vốn đà thông minh
Thường xuyên qua lại gia đình
Thế rồi duyên phận nghĩa tình đắm say
Sự đời
trắc trở lắm thay
Sau khi hẹn ước, chờ ngày về kinh
Giao đành gác lại chuyện tình
Thi xong, bái tổ danh vinh xum vầy
Chuyện
tình rắc rối từ đây
Có một nho sĩ cũng say đắm Quỳnh
Con quan cậy thế cha mình
Tuy đã có vợ , muốn Quỳnh làm hai
Giao đi
ngày tháng năm dài
Không hề bóng nhạn tin ai báo về
Con quan ngày một si mê
Giục đem lễ vật phu thê cưới Quỳnh
Nàng
đành vào chốn tâm linh
Cạo đầu hớt tóc tuyệt tình cho qua
Thăng quan, Giao trở về nhà
Vô cùng đau đớn khi mà biết tin
Mặc Giao
muốn gặp, muốn tìm
Bởi nàng đã cắt duyên tình trần gian
Buồn đau thân xác tạ tàn
Một ngày Quỳnh đã thác oan vể trời
Cảm
thông với một cuộc đời
Nhà chùa thiêu xác Quỳnh nơi đất lành
Tro tàn bỗng mọc cây xanh
Cây chỉ có lá , không cành lạ thay
Hoa thơm
không nở ban ngày
Nửa đêm hoa tỏa hương bay ngạt ngào
Buồn lòng thay phận chàng Giao
Tương tư ốm nặng cưỡng sao mệnh trời
Mộ chàng
cây mọc chơi vơi
Loại cây không lá giữa đời đơn côi
Quỳnh Giao giờ đã có đôi
Hoa Quỳnh tinh khiết rạng ngời về đêm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét